TRANG THƠ VĂN THÙY
THƠ VĂN THÙY Được lập và đăng tải bởi những NGƯỜI YÊU THƠ DỊ NHÂN VĂN THÙY!
Thứ Hai, 7 tháng 5, 2018
KHẤN THẦM
KHẤN THẦM
Em lên tỉnh bán cà phê
Tôi tìm mua mảnh trăng thề thắp hương
Cầu cho thân gái dặm trường
Lạy giời đừng có đem sương gió về
Quán hàng ngoài tỉnh trong mê
Khách hàng chơi chuộng gái quê nửa vời
Xa làng xa xóm một thời
Ngày về liệu nõn như đời lúa non
Xứ người dễ ố tuổi son
Màu cà phê chết đắng con gái làng
Khấn này thấu tới trăng vàng
Mong em bỏ quán rẽ ngang mà về
Lội bùn cho sẫm chân quê
Dẫu bên dưa khú dẫu bề cà thâm
Thương em tôi chỉ khấn thầm
Thôi đừng tham bát bỏ mâm giữa làng
Văn Thùy Dã Thi Thủ Bút
ĐƯƠNG ĐỜI
Đường Đời
Nam mô bản ngã vô thường
Thỉnh chuông giác ngộ chân lường gần xa
Bóng ta đổ dưới chân ta
Nào ai đã bước nổi qua bóng mình
Không có bóng bởi vô hình
Thắp lên tiếng mõ vang tình khói hương
Trần gian ngang dọc nẻo đường
Người lành kén chọn lối thường dân đi
Chậm nhanh mà có làm chi
Mải theo đường tắt nhiều khi mất đường
Lợi danh lắt lẻo mù sương
Dừng chân định hướng xin nhường người ta
Hình gần mà bóng đổ xa
Sầm trời là tắt bóng ta trên đời
Văn Thùy Thủ Bút
QUÀ CỦA ĐẢO
QUÀ CỦA ĐẢO
Con tàu chuyển lá thư nhà
Xé phong bì sổng tiếng gà canh năm
Hải quân cưỡi sóng xăm xăm
Sóng lôi về hướng vơ nằm ru con
Lính ta quanh nước quanh non
Nằm mơ châ vợ bùn hôn quanh mùa
Mạn tàu lớp lớp sóng xô
Nhớ quê gõ nhịp chuông chùa ngân nga
Tài nguyên biển đảo bao la
Gói vài lạng gió làm quà gửi quê
Trích Du Dọc Hai Màu Lá
Di Nhân Văn Thùy
QUÊN ÁO AO DÌNH
QUÊN ÁO AO ĐÌNH
( Đêm qua tát nước ao đình....(
.(.Ca Dao)
Học đòi các cụ ngày xưa
Xuống ao gài áo giả vờ bỏ quên
Có người nhặt chẳng cho xin
Bày ra ruộng đóng bù nhìn giữ dưa
Giận mình ngốc đến vô bờ
Chiều nào cũng đứng vẩn vơ cổng làng
Cái ngu đắt giá nghìn vàng
Đến mai lại móc cành bàng tái quên
Hình như duyên phận cũng nên
Có nàng gái góa hớ hênh lượm về
Mình đang tỉnh hay đang mê
Tối mai gõ cửa gái sề hỏi xin
Có gì mà giữ làm tin
Liếc nhau chết đuối ánh nhìn là xong
Rồi tã lót mỏng mòng mong
Mọc từ chuyện áo vắt vòng cành sen
Cha ta xưa thế cũng nên
Giở bài bẫy áo bỏ quên ao đình
Biết ơn hương hỏa nhà mình
Bõ công cha dạy cố tình bỏ quên
Tác giả Văn Thùy Thủ bút
Thứ Tư, 7 tháng 2, 2018
SƠN NỮ
SƠN NỮ
Nắng thêu ngực áo rung rinh
Cỏ khâu gấu váy đá rình hôn chân
Lên nương cao xuống suối gần
Sau lưng gùi nặng mấy phần tiếng chim
Đi nương trời vẫn lim dim
Chân về em trót dẫm chìm chiều sương
Hôm nào em lại đi nương
Tôi làm cỏ móc đón đường rình khâu
Văn Thùy thủ bút
KHÔNG ĐỀ
KHÔNG ĐỀ
Người ta đi lấy chồng gần
Đêm qua gà gáy bốn lần canh ba
Tại em cứ kén chồng xa
Ngày nào chiều cũng doãng ra mấy chiều
Lỡ duyên là tại mỏng yêu
Vô duyên bởi nói ngắn điều dài lâu
Văn Thùy thủ bút
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)